NHỚ CHUYỆN XƯA, NÓI CHUYỆN NAY
Một
người làm quan, cả họ được cậy
Một
người làm bậy, cả họ mất nhờ
Câu nói ấy đến cái đời mô
Cũng chẳng bao giờ thay đổi !
Nhất là người xứ mình, tính tình nông nổi
Chưa đáng mừng, cũng đã tí tởn mừng
Một người thân, thằng được lên ông
Đã vỗ bụng cùng nhau khoe mẽ
Cứ chắc mẫm sẽ xoay vần cuộc thế
Nhờ bàn tay của người thân mình
Và ngoài cái tổ ấm gia đình
Nó còn bao che cho cả họ hàng nội ngoại
Nhưng trải cảnh đời mấy mươi năm, nhìn lại
Ta thấy người xưa nói không nhầm
Anh em, ai đầy nồi nó
Bà con, ai có nó ăn
Nhất là những đứa làm quan
Nếu biết người thân rấp ranh nhờ vả
Với những ai có tiếng tăm cao cả
May ra nó mới mở cửa mời vào
Còn hàng thấp kém, nhà nghèo
Thì cổng kép tường đơn đóng kín !
Nó có về quê cũng chỉ đến bản doanh của
tỉnh
Quan tâm hơn chút, ghé vào huyện là cùng
Có bao giờ xuống đến xã đến làng
Biết ông là con cháu ai, người ta hay
người Nhật (!)
Huống chi thân nhân mong cậy nhờ xin việc
Mong nâng đỡ con cháu sau này
Có gào to, nó cũng bỏ ngoài tai
Hoặc nhẹ nhàng vỗ vai chối khéo…
Với quan là thế, còn với dân, vì chí
tình chí hiếu
Năm vài lần về quê nhưng không chức
không quyền
Thì bị người ta coi khinh
Có bạn thật lòng, nói với tôi như khóc:
Tau
về, chào bọn cháu dưới tau hai bậc
Nó
không chào lại, giả ngoảnh mặt đi
Rút
thuốc lá mời thằng từ Vinh, Hà Nội
Trên
xe sang bước xuống, cũng vừa về…
Ông anh của tôi ơi
Chấp làm éo gì cho mệt
Thói đời rứa, xưa nay ai chẳng biết
Thích thì về, không thích thì thôi !
Mừng cho chúng may ra bám được đuôi
Đổi đời, ngóc cái đầu lên được
Nhưng đã quan to, dù còn lòng tốt
Cũng chẳng sức đâu bao quê quán họ hàng
(!)
Kệ mẹ bọn đần “tự hào” chút vẻ vang
Em đã từng trải đời, em biết !
Chiều 14-3-2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét