“TỰ HÀO” MÀ ĐAU
ĐỚN
Ngày Thương binh liệt sĩ đến rồi
Vừa “tự hào”, vừa buồn khôn xiết
Hàng triệu người ngậm ngùi tiếng
khóc
Hàng nghìn người vất vưởng bơ vơ
Trước sự lảng tránh làm ngơ
Bao trùm một màu ảm đạm !
.
.
< bệnh binh Trương Văn Mát ở
Nghĩa Đàn, Nghệ An
tối đâu là nhà, ngả đâu là giường, cuộc sống
lắt lay nhờ thiên hạ
.
.
Mẹ Việt Nam ơi !
Còn gì cho xứng đáng
Với hàng triệu thây ma trên bãi
sa trường
Ngoài những nghĩa trang
và “tự hào quá khứ”
cùng tấm bằng Tổ quốc ghi công ?
Ta nói gì cho phải
Với những tử sĩ lạnh lùng “giới
tuyến bên kia”
Cũng nghe theo “lời non sông kêu
gọi”
Ra chiến trường khi Tổ quốc lâm
nguy ?
Một đất nước thành hai giang sơn
Một bản đồ chia hai Tổ quốc
Bá vương bên thua bên được
Được vớ bở đã đành, thua chẳng
mất chi
Chỉ con dân xả thân “vì nước”
< Mẹ nhìn tấm bằng Tổ
quốc ghi công và đặt 9 cái bát
9 đôi
đũa để gọi 9 đứa con cháu của mẹ là liệt sĩ về “ăn cơm với gia đình”
.
.
Ba Mươi tháng Tư
Gọi là “ngày chiến thắng”
Hai Bảy tháng Bảy là
ngày ghi ơn
Những đêm hát đất trời vang vọng
Không át được nỗi niềm người mẹ
mất con
Vợ mất chồng, còn lại tấm lòng
son
Với năm tháng dần trôi, nhìn ông
bà mất cháu !
Tôi vào nghĩa trang Quảng Trị
chiều nay
Thắp nén hương cho người đã khuất
Những chiến binh khi bước vào cõi
chết
Không mảy may nghĩ đến lợi quyền
Tất cả bình yên
Nắng ủ nồng ngọn gió
Du khách ghé thăm Thành Cổ
Cũng rưng rưng giọt lệ ân tình.
Khoảng trời trong xanh
Vẫn in bóng đất nghèo Quảng Trị !
Q.Trị, chiều cuối Hạ 2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét