Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Văn chương không nói hết

Mời bạn xem: http://lekhasy.vnweblogs.com  http://holam.vnweblogs.com  http://lekhasy.blogspot.com


Cụ Trần Thị Nguyệt

TẤM GƯƠNG SÁNG GIỮA CÕI NGƯỜI !


Bà lão ăn mày nuôi cháu nuôi học đại học

Đó là câu chuyện cảm động về đức hy sinh, lòng nhân ái của bà Trần Thị Nguyệt, 74 tuổi, ở số nhà 22 ngõ Hai Bà Trưng, TP Nam Định. Tên bà thật đẹp nhưng Cuộc đời bà lại không được tròn đầy và lung linh như ánh trăng đêm rằm.

Đời bà nghèo hiu hắt nhưng mặc cho kiếp nghèo mãi đeo đẳng, bà quyết tâm nhặt nhạnh từng đồng bạc lẻ để nuôi một bé gái không máu mủ ruột rà, bị bỏ rơi từ khi mới 15 tháng tuổi khôn lớn. Cô bé ấy giờ đã là sinh viên năm thứ 3 khoa Du lịch Viện Đại học mở Hà Nội.
--------------------

KÍNH TẶNG CỤ TRẦN THỊ NGUYỆT

Giữa cái đời này, được mấy người như Cụ
Đại nghĩa đại nhân, thầm lặng quên mình
Đi ăn mày, nuôi cháu nuôi vào Đại học
Là bé bị bỏ rơi, nay sắp trưởng thành ?

Cụ, một ngôi sao sáng
Giữa bầu trời u ám đêm đông
Vô sản, vô danh chỉ có tấm lòng
Không thần tượng mà hơn thần tượng !

Cụ thu gom trên đất dưới trời
Ngọn lửa nghĩa tình sưởi ấm
Qua thời vụ, qua ngày qua tháng
Cho một mảnh đời
                            mà tỏa ấm vạn mảnh đời
Bởi nhìn thấy thế gian này còn có
CON NGƯỜI chính hiệu CON NGƯỜI !

Không gắn vào bằng khen, huân chương
Hình ảnh Cụ - tấm thân già còm cỏi
Nhưng rực rỡ như Mặt Trời sáng chói
Giữa nhân gian khao khát nghĩa tình

Tôi nghĩ, văn chương không thể nào nói hết
Đức hy sinh cao cả vô tư
Nhưng trường tồn tên bà Trần Thị Nguyệt
Mãi muôn sau,  không chỉ bây giờ !

Hỡi những ai tàn nhẫn, bất nhân
Đem con vứt đầu đường xó chợ
Hãy soi vào gương Cụ già khốn khổ
Trên đây
                  để khóc giận cho mình !

14-7-2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét