Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2014

Trao đổi

Mời bạn xem: http://lekhasy.vnweblogs.com  http://holam.vnweblogs.com  http://lekhasy.blogspot.com



ĐÔI LỜI TRAO ĐỔI 
              VỚI ÔNG NGUYỄN NHƯ PHONG
                       Tổng biên tập báo PetroTimes

Đọc trên trang mạng Nhà văn Lê Xuân Quang, được biết ông Trần Đình Bá phê phán bài “Vẫn còn là Dương Tự Trọng” của tác giả Hoàng Chiến Thắng - tên thật là Nguyễn Như Phong. Sau khi ca ngợi Dương Tự Trọng là một trong ba cán bộ công an giỏi nhất miền Bắc về phá án hình sự vào thập niên 90, viết tiếp những điều quá bậy bạ. Tôi cất công lục đi lục lại nhiều lần trên trang mạng PetroTimes nhưng không tìm thấy bài gốc, đành dựa vào bài của ông Trần Đình Bá để trao đổi với ông Nguyễn Như Phong mấy vấn đề khó chịu.
.
Trước hết xin ông cho biết, Hoàng Chiến Thắng có phải là bút danh của ông không ? Tôi chắc không phải. Bởi với ông, chức vụ Tổng biên tập, lại mang hàm đại tá dù đã ra khỏi Công an và báo PetroTimes là báo ngành, chỉ ngang hàng với báo Đường sắt nhưng tất nhiên ông là đảng viên đảng Cộng sản Việt Nam ! Ông chẳng đến nỗi lú lẫn để viết những đoạn trích dẫn dưới đây:
.
1- Nếu Dương Tự Trọng không liều mình cứu anh mà vi phạm pháp luật, hẳn con đường quan lộ của ông còn rộng dài…      
2- Xưa kia luật Hồng Đức có quy định: cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau… nếu tố cáo nhau thì chịu “lưu châu xa” (đày đi làm việc ở xứ xa). Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đình. Tiếc là luật pháp mới của chúng ta không còn giữ điều này – mặc dù xã hội chúng ta luôn kêu gọi xây dựng xã hội tốt đẹp với hạt nhân là gia đình.
3- Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có luật Hồng Đức...
Ba đoạn trích trên ở bài viết của ông Trần Đình Bá dẫn ra nếu đúng, thì 1 là lời lẽ rẻ tiền của hạng người từng đội ơn chủ nay nịnh thối vuốt đuôi. Còn 23 là ý thức và ngôn ngữ của hạng người ngu dốt, trâng tráo phản bội mà ngày trước người ta gọi là ú ớ Việt gian, nhưng nay tôi gọi là siêu hạng láo toét và “điếc không sợ súng” ! Bởi vì: Hoàng Chiến Thắng đem so sánh bộ luật Hồng Đức với vụ xử án Dương Tự Trọng để nói pháp luật của ta ngày nay là vô nhân đạo, không có tình đời tình người, không còn luân thường đạo lý, lại thêm câu: Tiếc là luật pháp mới của chúng ta không còn giữ điều này – mặc dù xã hội chúng ta luôn kêu gọi xây dựng xã hội tốt đẹp với hạt nhân là gia đình. Đây là câu buộc tội cho chế độ ta lừa đảo, nói một đàng làm một nẻo ! Tiếp: Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có luật Hồng Đức...

Cha trời ơi ! Sỹ tôi nghĩ khôn nghĩ dại, nếu Hoàng Chiến Thắng là Nguyễn Như Phong thì quả là cái chế độ này “nuôi ong tay áo”, cái đảng Cộng sản Việt Nam này “nuôi cáo trong nhà” như câu dân gian thường ví ! Có thể đó là sự thật nhiều hay ít đã xẩy ra, nhưng là một đảng viên, một sĩ quan Công an mang hàm đại tá, một Tổng biên tập báo “lề phải” thì không được “trở mỏ cắn cánh” như vậy ! Vì pháp luật được sinh ra từ Hiến pháp, mà pháp luật phi đạo lý nhân tình như thế thì còn gì để bàn về đầu óc các cơ quan duyệt y cho ra cái Hiến pháp ?! Thường dân Sỹ tôi không phải đảng viên nhưng buồn cho Nhà nước và đảng CSVN ! Nếu là Ngyễn Như Phong thương thay than phiền Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có luật Hồng Đức... Hai từ giá như ấy sao không dành cho chính bản thân người than phiền để biết làm người, lại bám sống vào thời này để kiếm chác hàm cao chức lợi ? Và, nói như rứa chẳng khác chi bôi gio trát trấu vào mặt chế độ CHXHCNVN ! Ông còn xứng đáng ăn bổng lộc của chế độ này hay không ? Ông đã hiện nguyên hình kẻ “ăn cháo đái bát” !
 
Ông ca ngợi Xưa kia luật Hồng Đức có quy định: cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau… nếu tố cáo nhau thì chịu “lưu châu xa” (đày đi làm việc ở xứ xa). Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đình. Như thế là vô hình trung nhổ toẹt bãi…nước bọt vào điều răn đe của Công an trong các lệnh truy nã có câu: Ai bao che cho phạm nhân sẽ bị xử lý theo pháp luật ! Xin hỏi: trong quá trình ông phấn đấu vào đảng và ngoi lên để được đeo cái hàm đại tá, có bao giờ ông dám nói như thế không ?!

Tóm lại, một con người như rứa, một cún bộ như rứa, cách viết lách như rứa, cách ăn ở như rứa thì dù đi hai chân cũng không phải là người bất luận đó là ai !!!
   Tôi mong rằng đó không phải là đảng viên đại tá Nguyễn Như Phong ! Tất nhiên, ông phải chịu trách nhiệm về việc duyệt cho đăng bài bậy bạ này ! Và, xin ông đừng lo 18 năm sau còn ai nhớ đến Dương Tự Trọng, Dân gian đã có câu Trăm năm bia đá thì mòn / nghìn năm bia miệng hãy còn trơ trơ ! Sự nghiệp Dương Tự Trọng như ông ca ngợi có thể chẳng ai nhớ, nhưng những lời lẽ của ông trên bài viết nó thành bia miệng thì chẳng bao giờ thiên hạ quên !

22-02-2014
 ---------------mời xem bài gốc tìm được đây rồi (dưới)--------------


Vẫn còn là Dương Tự Trọng!

(PetroTimes) - Dương Tự Trọng đang đứng trước vành móng ngựa để nghe pháp luật phán xét về tội trạng của mình. Dù phần đông đều thương và tiếc nuối cho một con người vẹn tài vẹn tâm thì pháp luật vẫn là pháp luật, Dương Tự Trọng phải trả giá cho sai lầm của mình. Nhưng có lúc nào, ai đó tự hỏi: Sẽ ra sao nếu Dương Tự Trọng không cố cứu anh mình?
Nếu như vụ án Dương Chí Dũng ở Vinalines được coi là “đại án tham nhũng” thì vụ xét xử Dương Tự Trọng lại được xem là một “đại án nhân tâm”.
Gọi là “đại án nhân tâm” là vì vụ án này từ khi bắt đầu cho đến khi đứng trước phiên tòa (và có thể sẽ đến cả nhiều năm sau) ngập tràn trong cảm giác tiếc nuối hơn là căm giận hay hoan hỉ. Chữ “giá như” được dùng rất nhiều trong các bài báo sau sự kiện Dương Tự Trọng bị bắt. Hết thảy, từ dư luận cho đến đồng nghiệp trong ngành công an đều có chung cảm giác tiếc cho Dương Tự Trọng.
Trong thập kỷ 90 của thế kỷ trước, nói về đánh án hình sự ở phía Bắc, có những cán bộ công an được coi là có biệt tài là Phan Văn Vĩnh (GĐ Công an tỉnh Nam Định - nay là Trung tướng, Tổng Cục trưởng Tổng cục Cảnh sát điều tra phòng chống tội phạm), Nguyễn Đức Nhanh (Trưởng phòng Cảnh sát điều tra, Công an TP Hà Nội, rồi sau là Phó Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh 2, Giám đốc Công an TP Hà Nội - Trung tướng Nguyễn Đức Nhanh vừa mới nghỉ hưu) và Dương Tự Trọng.
.
Dương Tự Trọng.
Ngoài đánh án, Dương Tự Trọng còn rất được lòng người bởi tính cách có phần nghệ sỹ, sống phóng khoáng.
Mấy chục năm cống hiến và theo nghiệp công an, đến những năm cuối cùng, Dương Tự Trọng lại đi ngược lại với lý tưởng của mình và có thể sẽ phải đứng sau song sắt với những kẻ đầu trộm đuôi cướp trước đây đã “đầu hàng” trước Dương Tự Trọng.
Nếu Dương Tự Trọng không liều mình cứu anh mà vi phạm pháp luật, hẳn con đường quan lộ của ông còn rộng dài. Với tài năng và sự tận tụy, nhiệt tâm với công việc cùng với danh tiếng vốn có, ông sẽ lại thăng tiến và kỳ vọng giữ những chức vụ quan trọng hơn nữa trong ngành công an.
Nếu như vậy, người ta sẽ biết Dương Tự Trọng là một người không chỉ giỏi đánh án mà còn là một người lạnh lùng, “pháp bất vị thân”. Hình tượng đó có thể sẽ rất được ngợi ca - nhưng có vẻ như không giống với con người vốn có của Dương Tự Trọng.
Những ai đã từng gặp gỡ Dương Tự Trọng đều biết đến một con người này sống nặng nghĩa nặng tình. Và cho đến khi đường quan lộ thênh thang nhất, ông lại bị “ngã” cũng chính bởi chữ “tình” ông hằng tôn thờ. Đúng như ngạn ngữ phương Tây có câu “Sống vì điều gì thì chết vì điều đó”. Thêm một chữ "giá như" được đặt ra: Giá như Dương Tự Trọng biết cách sống vô tình hơn.
Xưa kia, luật Hồng Đức có quy định: Cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau… nếu tố nhau thì chịu “lưu châu xa” (đày đi làm việc ở xứ xa). Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đình. Tiếc là luật pháp mới của ta không còn giữ điều này - mặc dù, xã hội chúng ta luôn kêu gọi xây dựng xã hội tốt đẹp với hạt nhân là gia đình.
Chữ "giá như" thứ 2 xuất hiện: Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có Luật Hồng Đức.
Thêm chữ "giá như" thứ 3: Giá như Dương Tự Trọng sa ngã vì danh vọng, tiền bạc chứ không phải vì tình anh em ruột rà, máu mủ. Có lẽ, người ta sẽ cảm thấy đỡ tiếc hơn.
Có quá nhiều chữ “giá như” đặt ra trong nỗi băn khoăn về con người mang đầy tiếc nuối này.
Người ta vẫn nói người sống nặng tình thường hay chịu khổ. Và quả thật, ở tuổi 52, đến nửa bên kia cuộc đời, Dương Tự Trọng mới thấm thía được.
Ít ai biết, ngoài tài đánh án, Dương Tự Trọng còn đam mê nghệ thuật và thích làm thơ. Ông có một bài thơ viết về mẹ từ nhiều năm trước mà bây giờ ngẫm lại, những người quen biết ông mới cảm thấy nó như một dự cảm đau đớn:
“Chỉ có mẹ thôi!
Không bỏ con, dù thế nào đi nữa
Trái tim nồng nàn, vị tha vời vợi.
Đau đáu thương con, nhẫn nhục trọn đời…”
Có lẽ sau này, khi được về lại với cuộc sống tự do, Dương Tự Trọng cũng sẽ không còn gì nhiều, ngoài những ký ức đẹp về một thời lừng lẫy và người mẹ già “không bỏ con dù thế nào đi nữa”.
Chỉ có điều Dương Tự Trọng cũng sẽ sống trong nỗi đớn đau - đớn đau không phải vì mất hết sự nghiệp, chịu cảnh lao tù - mà đớn đau vì để cho mẹ cha già phải chịu "nhẫn nhục" trong những ngày cuối cùng của cuộc đời.
Hoàng Chiến Thắng
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
18 Feb.2014

Nhà báo Nguyễn Như Phong

và 3 ông thầy bói mù

Trần Đình Bá
BVN 18.2.14
 
Trong kho tàng chuyện cổ tích Việt Nam có chuyện “3 ông thầy bói mù xem voi”. Dị bản mới tôi nghe được như sau: 3 ông thầy bói mù trên đường hành nghề bỗng gặp một quản tượng đang dẫn con voi nhà đi chơi. 3 ông thầy bói xin ông quản tượng cho họ được sờ voi. Ông thầy bói thứ nhất sờ được vào cái vòi voi, ông dõng dạc tuyên bố: voi là một con đỉa khổng lồ; ông thứ 2 sờ được vào 4 chân voi, ông bảo voi là 4 cái cột nhà khổng lồ; còn ông thứ 3 may mắn sờ được vào cái ấy của con voi cái, ông kiên quyết khẳng định con voi là một người đàn bà khổng lồ. Cuộc tranh luận của 3 ông thầy bói mù về con voi kéo dài từ nhiều thế kỷ nay mà chưa phân thắng bại.
May mắn thay vào đầu thế kỷ này có nhà văn, nhà báo, tổng biên tập đại tài, công minh sáng suốt như ông Nguyễn Như Phong mới phán xử được phần thắng, cái đúng thuộc về ông thầy bói mù thứ 3, khi ông thầy bói này nhất quyết khẳng định: voi là một người đàn bà khổng lồ. Chúc mừng ông thầy bói mù thứ 3 – Hoan hô nhà báo Nguyễn Như Phong.
Đọc những bài báo đăng trên PetroTimes với những lời lẽ và luận điểm thô lỗ, trơ trẽn bênh che cho tướng Ngọ và xót thương cho ông Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng của ông Nguyễn Như Phong tôi tự nhiên liên tưởng đến chuyện cổ tích “3 ông thầy bói mù xem voi” nêu trên.       
Trong bài “Vẫn còn là Dương Tự Trọng” tác giả Hoàng Chiến Thắng (ai cũng biết tác giả thật là Nguyễn Như Phong) sau khi ca ngợi Dương Tự Trọng là một trong ba cán bộ công an giỏi nhất ở miền Bắc trong lĩnh vực đánh án hình sự vào thập niên 90. Tác giả viết “nếu Dương Tự Trọng không liều mình cứu anh mà vi phạm pháp luật, hẳn con đường quan lộ của ông còn rộng dài…”.      
Quá xót xa và tiếc nuối cho một tài năng của ngành công an phải rơi vào vòng lao lý của pháp luật hiện hành, tác giả Hoàng Chiến Thắng (chiến thắng hay là chiến bại đây?) viết: “Xưa kia luật Hồng Đức có quy định: cấm con cái tố cáo cha mẹ, vợ tố cáo chồng, anh em tố cáo nhau… nếu tố cáo nhau thì chịu “lưu châu xa” (đày đi làm việc ở xứ xa). Điều cơ bản của luật này là để giữ đạo nghĩa trong gia đình. Để khẳng định rằng Luật Hồng Đức cách đây 6 thế kỷ là có đạo nghĩa, còn luật của chúng ta hiện nay là không có đạo nghĩa, tác giả Hoàng Chiến Thắng viết: ”Tiếc là luật pháp mới của chúng ta không còn giữ điều này – mặc dù xã hội chúng ta luôn kêu gọi xây dựng xã hội tốt đẹp với hạt nhân là gia đình”.
Chưa hết, tác giả Hoàng Chiến Thắng còn viết: “Giá như Dương Tự Trọng đừng sống trong thời này, mà sống dưới thời có luật Hồng Đức”. Phải chăng khi viết dòng này tác giả Hoàng Chiến Thắng muốn ám chỉ rằng xã hội chúng ta đang sống hiện nay không tốt đẹp bằng xã hội dưới triều các vua Lê (1428-1789? Luật pháp của chúng ta hiện nay không công minh như luật Hồng Đức ra đời cách nay 6 thế kỷ?        
Cứ cho Luật Hồng Đức nghiêm minh hơn luật pháp chúng ta như luận điểm của nhà báo Hoàng Chiến Thắng. Xin thưa với nhà báo Hoàng Chiến Thắng rằng: Bộ luật Hồng Đức có 722 điều, điều mà anh viện dẫn cho rằng Dương Tự Trọng không có tội là điều 39. Còn các điều 116, 138, 648, 650, 654 của Bộ luật này lại vô cùng bất lợi cho Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng, Phạm Quý Ngọ:
+ Điều 116 ghi: “Tiết lộ bí mật” – Xử chém.
+ Điều 138 ghi: “Ăn hối lộ 20 quan” – Xử chém.
+ Điều 648 ghi: “Tiết lộ để tội nhân trốn thoát” – Xử nhẹ hơn tội  nhân 1 bậc.
+ Điều 650 ghi: “Để tội nhân bỏ trốn” – Xử chém.
+ Điều 654 ghi: “Biết có tội, che giấu” – Xử nhẹ hơn tội nhân 1 bậc.
Nếu áp dụng Bộ luật Hồng Đức thì Dương Tự Trọng nhẹ hơn Dương Chí Dũng 1 bậc tức là mang án chung thân. Tướng Phạm Quý Ngọ (nếu điều tra rõ là có tội “tiết lộ bí mật công tác” thì bị xử chém hoặc chung thân. Không hiểu nhà báo Hoàng Chiến Thắng có muốn vận dụng Bộ luật Hồng Đức để bênh che cho Dương Chí Dũng, Dương Tự Trọng, Phạm Quý Ngọ nữa không? Rất mong nhà báo Nguyễn Như Phong và tác giả Hoàng Chiến Thắng sớm có câu trả lời với bàn dân thiên hạ.    
T.Đ.B.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét