Bài thơ rung động lòng
người
ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh,
cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang
chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã
gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai
sau có gì để cháu con
ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THI LAM
(Hà Tĩnh)
Bài thơ Đất nước mình ngộ quá phải không anh của
tác giả Trần Thị Lam (cô giáo dạy văn, trường THPT chuyên ở Hà Tĩnh) sau khi hòa mạng toàn cầu, làng mạng không
ngớt lời bình, đã làm lòng người rung động. Thơ không cần nêu những
số liệu cụ thể, không cần nêu hoàn cảnh, con người và địa điểm cụ
thể cùng những nguyên nhân đã làm cho đất nước này thiếu mất lòng
tin, nhưng ý thơ, lời thơ của Trần Thị Lam đã vẽ nên một bức tranh
hiện tại và tương lai mà mọi lớp người đều nhìn rõ, đều rơi nươc
mắt, đều thấy trách nhiệm của chính mình (trừ những ai vô tri vô
cảm):
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh,
cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang
chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Những câu hỏi, những dự đoán cũng chỉ nêu lên để mong
tìm câu trả lời ở phía khách quan, dù mỏng manh hy vọng:
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm
sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
Tinh tế, thông minh ở ngòi bút tác
giả là dùng cái kiêu hãnh ngộ nghĩnh Những chiếc bánh chưng vô cùng
kì vĩ / Những dự án và tượng đài nghìn tỉ để như “an ủi” người ta mỉm cười trước nỗi buồn Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc / Rừng đã hết và biển thì đang chết / Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình ngộ quá phải không
anh là thơ trữ
tình, nhưng ý tứ trào phúng được gói gọn trong đó. Đây thể hiện bút pháp của Nữ sĩ là Nhà giáo dạy chuyên văn, hiếm có
trong làng thơ thời nay: Đất nước mình ngộ quá phải không anh / Bốn
ngàn tuổi mà dân không chịu lớn / Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm…Tiếp
câu Trước những bất
công vẫn không biết kêu đòi…rất lô-gich, bởi còn bú mớm
thì biết gì bất công với bất tư. Và, ba từ không chịu lớn là quá giỏi, nó nói cái tính chất thích nhỏ bé để được sống nhờ vào sự nuôi nấng của người khác, không muốn lớn lên dù biết đó là quy luật tiến hóa của loài người. Tôi đọc đến đây phải cười và cười ra nước mắt. Quá giỏi !
Khổ thơ bốn câu dưới, có lẽ là lúc tác giả thấy cần phải vẩy bút
thơ qua ngưỡng, nghiêng về bình luận để trải lòng mình với Tổ quốc giang sơn và hậu thế:
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Cô Giáo Trần Thị Lam, ta phục em giỏi quá ! Về văn chương chữ
nghĩa mà khen tay bút trên đất học bao đời qua “nuôi trồng con chữ từ
rau má củ khoai”, thì khác gì khen chim vàng anh hót hay trong rừng
khộp ; ta cảm
phục em về cách viết và lớn hơn nữa là ý thức Văn học vị dân sinh* và dám tin mình không tử (!) Xin chúc Nhà
Giáo, Nữ sĩ Trần Thị Lam hết mình sống vì đời, vì tương lai đất
nước !
-----------------------------
* Dựa ý của một vế trong cuộc tranh luận Nghệ thuật vị nghệ thuật và Nghệ
thuật vị dân sinh trước đây.
Hà Nội, 02-5-2016
Lê Khả Sỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét