Chuyện làm thơ
ĐỐ AI BÌNH ĐƯỢC BÀI “THƠ” NÀY
KỂ CẢ TÁC GIẢ !
Có một bác nông dân, tuổi ngoài
sáu mươi, đã từng một thời chinh chiên, trình độ học vấn của bác chỉ mới lớp 6.
Sau khi trao cho tôi bài thơ, bác bảo anh đọc đi, rồi bác nói: Tôi nghĩ làm thơ
có lẽ cũng như dựng ngôi nhà, người thích mái bằng, người thích mái chóp ; lại
có người thích quái dị làm nhà vuông, nhà bầu dục, nhà lục lăng… tùy ý. Nhưng
một nguyên tắc bất di bất dịch là không thể lợp nhà từ trên xuống, không thể
rui mè, xà gồ to hơn cột, không thể mái chỏng ngược, không thể cửa cao hơn nhà.
Bác cả quyết: Tôi đố ai bình được bài thơ ĐÁY ĐĨA MÙA ĐI NHỊP HẢI HÀ kể cả tác giả. Bác cho biết copy nguyên văn ở
một tờ báo ca ngợi tác giả.
XUÂN
SANH: ĐÁY ĐĨA MÙA ĐI NHỊP HẢI HÀ
16:07
04/12/2009
"Quỳnh hoa chiều đọng nhạc
trầm mi
Hồn xanh ngát chở dấu xiêm y
Rượu hát bầu vàng cung ướp hương
Ngón hường say tóc nhạc trầm mi
Lẵng xuân
Bờ giũ trái xuân sa
Đáy đĩa mùa đi nhịp hải hà
Nhài đàn rót nguyệt vú đôi thơm
Tỳ bà sương cũ đựng rừng xa
Buồn hưởng vườn người vai suối
tươi
Ngàn mày tràng giang buồn muôn
đời
Môi gợi mùa xưa ngực giữa thu
Duyên vàng da lộng trái du ngươi
Ngọc quế buồn nào gội tóc xưa
Hồn xa trĩu sách nhánh say sưa
Hiến dâng
Hiến dâng quả bồng hường
Hoàng tử nghiêng buồn vây tóc mưa
Đường tàn xây trái buổi du dương
Thời gian ơi tưới hận chìm tường
Nguồn buồn lạnh lẽo thoát cung
hơi
Ngọt ngào nhớ chảy tự trăm
phương"
------------------------------------
Sỹ tôi nghĩ, bác nông dân nói có lý. Suốt bài thơ chẳng có
câu nào không dùng từ ngữ ngớ ngẩn, ngu ngơ, vô nghĩa:
Chiều đọng nhạc trầm mi
Ngón hường say tóc nhạc trầm mi
Nhài đàn rót nguyệt vú đôi thơm
Tỳ bà sương cũ đựng rừng xa
Buồn hưởng vườn người vai suối tươi
Ngàn mày tràng giang buồn muôn đời
Duyên vàng da lộng trái du ngươi
Đường tàn xây trái buổi du dương
…lạnh lẽo thoát cung hơi
… …
Đọc những câu trên, đố ai đoán
được tác giả ngụ ý gì ? Mô tả cái gì ? Ngôn ngữ của người ngoài Trái Đất hay âm
phủ ? Cả bài được gọi là thơ, không hề theo lô-gich hành văn, ngữ pháp ; nhớ gì
viết nấy như người mất trí. Nói “thơ đánh đố” cũng không đúng, vì đánh đố thì
còn có lý lẽ để người ta tìm, đây tìm đâu ra được đáp án khi ngôn ngữ do tác
giả tự chế biến, cho bám víu vào nhau như mớ phế liệu trong gánh hàng của bà
chai ve đồng nát ?! Do đó, không ai có thể bình được, nếu bình bằng cách suy
diễn đoán mò vớ vẩn thì chẳng khác gì ai đó dở dói bình luận tiếng của loài
chim loài chuột (!) Chưa kể đến nhiều từ trùng lặp, thể hiện tay bút nghèo chữ.
Nhà thơ Nguyễn Xuân Sanh là lão
thành làng thơ VN, nhưng với bài ĐÁY ĐĨA MÙA ĐI NHỊP HẢI HÀ thì không thể chấp
nhận nó là thơ ! Để nó trong kho tàng văn học VN, sẽ dây tiếng xấu đời đời cho
giới cầm bút ! Lâu nay người ta chẳng những không chê mà còn ngợi khen hết lời
thì càng tệ hại hơn. Đáng lẽ phải quên nó đi để bảo tồn thanh danh cho Nhà thơ
Nguyễn Xuân Sanh, mới là thực sự quý trọng nhau !
28-6-2018
Lê Khả Sỹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét