GẶP LẠI BẠN TƯỞNG LÀ ĐÃ CHẾT
.
Về Đức Tho, mượn xe đi thẳng đến Bùi Xá tìm gặp được ông bạn, vào nhà vừa ngồi xuống ghế thì ông đọc ngay 4 câu thơ tôi viết thời cùng ông học ở trường Liên Việt. Tôi suýt khóc vì cảm động ! Sau khoảng một giờ đồng hồ thì thấy con gái ông cùng chồng xách về 2 con vịt, một búp măng tre ; tiếp theo các cháu về, mang theo hến, bách đúc, bún…Câu chuyện hàn huyên của chúng tôi sau 68 năm gặp lại bằng những câu văn vần dưới đây (chỉ tiếc ảnh bị vi-rut, chưa phục hồi được).
.
Chiều sông La, “nõn nà chìm nổi”
Ngang trời, mây bàng bạc gió đưa
Những cặp mắt dõi theo, chừng muốn hỏi
Sóng chẳng nhấp nhô, hay cũng xếp hàng chờ…?
Bốn câu thơ, bạn vẫn nhớ đến giờ
Sau 68 năm gặp nhau, nhắc lại
Ông bạn cũ hơn tôi hai tuổi
Sắp tới ngưỡng 90 vẫn nhớ chuyện xa xưa
Từ 1954 đến bây giờ
Tình bạn chúng tôi vẫn còn nguyên vẹn !
Các cháu các con, ông gọi đến
Đông đủ, vui, ngồi đứng chật nhà
Chỉ buồn là không thấy bóng bà
Người mà tôi chưa bao giờ gặp
Bùi Xá, gió chiều man mác
Đôi bạn già rảo bước bờ đê
Vào quán chè xanh bên hè
Ông trộm chỉ về “cô” chủ hàng luống tuổi
Và đọc cho tôi nghe hai câu thơ viết vội
Ý tứ về “cô” chủ hàng này…
Tôi cười, còn bà chủ hàng hơi ngượng nghịu
Tôi vỗ vai ông, khen hay (!)
Thì ra, cái tuổi đời người
Không biên giới với tình yêu và chữ nghĩa
Có sao đâu, thời nào cũng thế
Vua chúa ngày xưa còn gấp vạn lần ta
Như tôi từng nói vui: Với mấy cụ già
Không cảnh giác, coi chứng “rách việc” (!)
Gặp lại bạn tưởng là đã chết
Trong ba mươi năm kháng chiến trường kỳ
Không ngờ ông vẫn khỏe, vẫn tình tứ ra ri
Đúng là người quê choa đa tình đa nghĩa !
Bùi Xá, chiều 26-5-2019
(Mất bản thảo, mới tìm thấy sáng hôm qua)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét