LẠI TỰ BẠCH, TỰ CƯỜI
Thầm mừng, Trời không bắt chết sớm
Được sống nuôi con khôn lớn bằng người
Bây giờ chết cũng được rồi
Chẳng có gì ân hận
Đường văn chương tuy hành trình lận đận
Nhưng cũng thành công, “lấp ló” trên văn đàn
Đường đời, dám mạo hiểm dọc ngang
Sướng, khổ, nhục, vinh từng trải
Vật chất không giàu nhưng thoải mái
Tiêu dùng thiếu thì bạn bè giúp cho
Công lao với gia đình, với đất nước không to
Vào loại choai choai, hoàn thành nghĩa vụ
Đường tình duyên không thiếu, không thừa, vừa đủ
Thuốc lá với chè tha hồ dùng
Rượu, bia, cà-phê có cũng như không
Ăn thì rau dưa nhút cà thanh đạm
Nghiệp viết lách chưa bao giờ thấy chán
Trải mình vì đời, chia sẻ buồn vui
Chỉ hay ngứa mồm, ngứa mắt, ngứa tai
Lây sang ngứa tay thì viết
Không ham sống nhưng chưa muốn chết
Bởi còn nhiều trang viết dở dang
Thôi, cứ đủng đỉnh đặt gạch xếp hàng*
Ai chen thay thì làm thơ điếu phúng
Đã mon men lên quan, mon men “vụng trộm”
Nhưng lực bất tòng tâm, nghĩ lại buồn cười
Kiếp nhân sinh là tấn trò đời
Mà mình là một tay khua chiêng đánh trống (!)
Tối 05-3-2021
----------------------
*Thời bao cấp, xếp hàng mua thực phẩm
thay bằng cục gạch đặt vào giữ chỗ để ra nơi khác ngồi khỏi ngột
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét