Ta tập bò như trẻ lên hai
Để nhớ lại cái thời thơ ấu
Lại được bò như trẻ lên hai (!)
Chuyện đời nghĩ cũng hay hay
Bốn mươi năm gồng mình theo xã hội
Lên bổng xuống trầm chấp cha chấp chới
Như cánh diều giữa ngọn gió chiều thu
Tấm thân còm chưa có khi mô
Được năm mươi tư cân gọi là trọng lượng
Mà “Thứ bảy vì Miền Nam” đi lao động
Vác cái tà-vẹt ghi năm mươi bảy cân
Và nói chung, những công việc đã làm
Đều quá sức Trời cho thằng Sỹ (!)
Bây giờ đến tuổi già thầm nghĩ
Trót một đời vừa dốt vừa ngu
Vì quá tin người nên cạc cạc ù ù
Được nịnh một câu, mũi phồng lên bằng quả ổi (!)
Cũng may, nghề viết lách chưa vào loại giỏi
Nhưng đôi khi được thưởng được khen
Vẫn coi mình thuộc loại yếu hèn
Được khen thưởng chẳng qua là may mắn
Sự may mắn giữa đời này nhiều lắm
Chẳng khác gì quan chức thời nay
Nhưng xin chớ gọi là bầy
Bởi “tinh hoa” bao giờ cũng hiếm (!)
Mà bầy là bầy đàn như mối, kiến
Như nhặng ruồi nơi bãi rác, thùng phân
Còn đã là “công bộc của dân”
Phải chọn lọc và qua tuyên truyền bầu bán !
Ta được tập bò "nhờ vận hạn”
Năm Dần hổ đói, bắt cả chuột để xơi*
Nên ta bị gãy ngón chân thôi
Nhưng tập bò để thương cán bộ
Phải chui luồn trên hành trình hoạn lộ
Mới làm nên sự nghiệp quan nha…
Còn ta, trở về đúng nghĩa con người ta
Khỏe đâu khi già, khôn đâu khi trẻ**
Song, nhìn lại thấy Trời cho được thế
Là quá tốt rồi, không thể đòi hơn
Ngày vài ba bữa chẳng thiếu cơm
Nghiệp viết lách, chưa có gì lú lẫn…
Hay chửi vua quan là vì tức giận
Cái thằng mình tin-quá-hóa-ngu !
Ha ha ha, hu hu hu
Ta lại được tập bò như thời trẻ nhỏ (!)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét