NHÌN CÂY, NGẪM LẠI CHUYỆN ĐỜI
Cây chanh, cả tuần quên không
tưới nước
Là héo rụng, rồi cành khô
Tiếc lắm, vẫn thò dao cố chặt
Bởi trước phòng văn, kỵ sự chết
bất ngờ !
Sáng nay, tưới cho cây hoa
Thấy gốc chanh nẩy mầm xanh mấy
nụ
Cũng ngạc nhiên, sự sống diệu kỳ
như rứa
Thì ra, rễ còn bám đất là cây nẩy chồi !
Nói với bà già (người bạn đời):
Cây chanh còn yêu tôi, nó không
muốn chết (!)
Tưới nước xong, lắp máy cưa vào
cắt
Theo đúng kỹ thuật ghép cây
Để lệch mép cho nước mưa khỏi đọng
Trát đất vào trên, một lớp dày…
Vậy là cây chanh sống lại rồi
Tôi coi nó như người bạn tốt
Hàng ngày, trước mắt tôi xanh
mượt
Sự sống sẽ át đi những bực bội.
chán chường !
#
Nhìn cây chanh, ngẫm chuyện đời
thường
DÂN như ĐẤT
ĐẤT là DÂN
Đất bao la, đời đời tồn tại đó
Nguồn dinh dưỡng cho muôn loài
cây cỏ
Và “chịu thương chịu khó” nuôi
loài người:
Từ khi chôn rau cắt rốn
Lớn lên trong những vành nôi
Tấm áo, bát cơm chen lấn giữa đời
Đến lúc nắp quan tài đóng lại !
ĐẤT hứng chịu muôn và thảm hại:
Lụt, bão, hạn hán, chiến tranh…
Đất âm thầm, lặng lẽ gồng mình
Không một lời thanh minh, kêu
oan uổng (!)
ĐẤT là DÂN
DÂN như ĐẤT, khổ nhiều hơn sướng
Dân vạn đại với tấm
lòng rộng lượng
Luôn dành phần cho cây cỏ sống
xanh tươi
Những cây nào rễ bám được đất
Không trước thì sau, nẩy lộc đâm chồi
Rễ không bám đất sẽ toi !
Khô dần, chết dần là cái chắc !
13-12-2023 (MỒNG MỘT tháng MƯỜI
MỘT, năm QUÝ MÃO)
---------------------
Ảnh: Gốc chanh trước cửa sổ phòng văn khô héo, đã chặt hơn hai tuần, lại nẩy mầm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét