CÓ CŨNG NHƯ KHÔNG
Chẳng thèm sơn hào hải vị
Muốn tìm về cái thời mươi hai tuổi
Khổ mà vui, lăn lộn với ruộng đồng
Sáng đến trường, chiều mang oi* bắt cá
Tháng ngày ấm cúng giữa tình thương
#
Tìm đâu ra được cái xóm Nầm
Nơi ta khóc cười một thuở
Đêm đất khách quê người vẫn nhớ
Như bài thơ CHÀO MẸ, CON ĐI…
Nhớ về đĩa cá diếc đồng quê
Nhớ để nhớ, chẳng bao giờ có được
Như những điều đời ta mong ước
Đã thành có cũng như không (!)
25-5-2024
----------------
* Cái giỏ đựng cua đựng cá, quê tôi gọi là cái oi
-----------------------
Ảnh bạn chụp: Thường đến thăm bạn thơ Đại tá Phạm Danh Mạch (áo trắng) ở ngoại thành Hà Nội, thì được ăn cơm với cá diếc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét