Ông Được “sống lại” trở về bên di
ảnh và phần mộ của chính mình
sau 40 năm đã báo tử, đã “chôn” !
(theo Dân trí)
SẮP ĐẾN NGÀY
THƯƠNG BINH LIỆT SĨ
Chiến tranh ! Ôi,
chiến tranh !
Bao gia đình tan nát
Bao cuộc đời mất mát
Còn lại nỗi đắng cay !
Để cho ngày hôm nay
Vua quan cười đắc chí
Có bao giờ họ nghĩ
Nhất tướng công thành vạn cốt khô ?
Chiều đầu thu, lá vàng rơi lả tả
Cây cỏ ngẩn ngơ, sắc nắng u sầu
!
Tôi vào nghĩa trang
Nhìn các anh nằm đó
Tôi về xóm nghèo
Nhìn anh ngồi đây
Mà thương cho đời, thương một
thời đất nước
Huynh đệ tương tàn, thấm máu để
hồn say !
Anh Được ơi !
Mất hết rồi
Trong đầu anh chỉ còn “lý tưởng”
Cái mơ hồ giữa cơn tỉnh cơn mê
Người thân chờ anh khô nước mắt
Hôm nay không được thấy anh về !
Qua bao năm lăn lộn chiến trường
Tiếp 40 năm quê người phiêu bạt
Để hôm nay dở cười dở khóc
Vật vờ như thể bóng ma
Khóc làm chi anh, ta lại là ta
Anh vẫn là anh, chân tay còn đủ
Có đau đớn vẫn “tự hào về quá
khứ”
Giặc ngoài “thù trong” ta đã
thắng hoàn toàn (!)
19-6-2013


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét