Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

Tôi nói về tôi

Đọc báo trên mạng được biết 
vụ xử phạt vì "nói xấu" chủ tịch tỉnh An Giang

Trông người lại nghĩ đến ta

Dù chức nhỏ hay to, ta đã từng lãnh đạo
Đã từng vênh vác một thời
Nhìn xung quanh, cả chó, lợn, trâu, người
Ta vẫn nghĩ mình sang trọng nhất (!)

Dù cái mặt ngang dài hơn dọc*
Và như bánh đa nướng sém vênh lên
Dù đôi chân khập khiểng vòng kiềng
Mũi chùn hủn như Trư Bát giới
Ta vẫn nghĩ chẳng ai dám nói
Hình thể ta nửa ngợm nửa người
Bởi uy quyền của ta che hết cả
Mọi xấu xa tởm lợm trên đời !

Thế nhưng có lần gặp bà chị “dở hơi”
Chỉ mặt chê ta kênh kiệu
Ta cho tay chân cấu cào, cắn véo
Rách quần lòi cả mông ra
Nhiều người lục vấn trách ta
Ta chối bay: chuyện này tôi không biết.

Đó là lúc chức quyền trên hết
Phép nước lệ làng ta dẫm dưới chân
Nhưng mồm ta vẫn xoen xoét “quý dân”
Bình đẳng, công bằng ta luôn rao giảng
Hàng thuộc hạ  xem ra ngoan lắm
Đi đâu cũng tuyên truyền “đức độ” của ta

Nhưng chẳng khác chi “đĩ tàn sắc về già”
Là lúc nghỉ hưu ta sống cùng thôn xóm
Từ những cụ già nhân từ đại lượng
Đến những người định kiến khắt khe
Họ nhìn ta như sọt rác đầu hè
Ngoảnh mặt, bưng mồm, bịt mũi…

Cha trời ơi ! Không thể nào sống nổi
Phải sám hối ư ? Đã quá muộn rồi
Đêm nằm, ta vắt tay ngang trán
Nghĩ mà buồn cho lãnh đạo một thời !

Giá như ta biết sống làm người
Trước khi học làm cán bộ
Thì đến nỗi nào đê hèn như rứa
Để ân hận với đời đến nhắm mắt xuôi tay !

Hà Nội, 21-11-2015
Lê Khả Sỹ
-----------------------------
* Ý của Nhà văn Nam Cao

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét