Thứ Sáu, 5 tháng 2, 2016

Nghĩ về mình

Có như không, không như có

Phảng phất hương trầm
Đậm đà chè Thái
Những sáng sớm xa quê, giữa lòng Hà Nội
Dẫu cảnh già như có lại như không
Nhưng câu thơ buồn vui rút tự đáy lòng
Sung sướng đọc, lại thấy không như có (!)

Tám mốt xuân qua, còn bao nhiêu nữa
Quãng thời gian sống giữa cái đời ?
Buồn, vui, cười, mếu đủ rồi
“Mộ hờ” cũng đã xây để đó
.


















Buồn cười thật, còn “trẻ trung” như rứa
Lại đứng trên miệng lỗ chụp hình
Nhiều người trông thấy phát kinh 
Đây "cô cậu già" xem chừng hớn hở (!)
.

Bia thơ gắn phơi trăng hứng gió
Cho thấm vị hương quê, còn sống ngửi chơi
Có nằm đó hay không, giống mọi sự đời
Không khéo nói một đàng làm một nẻo


















Nếu “hóa rắn lột da” không phải ngoẻo
Ta chào hàng bán phần mộ lấy tiền
Ta nghiễm nhiên thành nhà bất động sản
Các nàng cổ lai hy sẽ bám như điên (!)

Cũng hay nhỉ, lúc phong trần thất thểu
Trốn quê đi, đâu tính chuyện trở về
Mới nghiệm ra, những vai diễn trò hề
Có mà như không, không nhưng thành có 

Ta cũng thế,
                    xác mai kia không còn nữa
Vẫn còn thơ ta sống giữa cõi người !

Hà Nội, 05-02-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét