Tết buồn của quan thất sủng
(Theo bạn HD, bài dưới đây vẫn còn tính thời sự, đề
nghị đăng lại. Có chỉnh sửa)
Thời ông B chấp chính
Chú Hạt trưởng em cưng
Được ưu tiên đặc cách
Lên ngôi “Chánh văn phùng”
Một thời mặt câng câng
Bạn bè như quên hết
Lo thu gom bòn vét
Giàu chỉ sau ông B
Bây giờ phải ra rìa
Làm anh “quan” thất sủng
Tết này thật ảm đạm
Buồng làm việc vắng tanh
Chỉ khác chùa Bà Đanh
Không có hương có nến
Bạn xa gần không đến
Chẳng ai biếu phong bao
Chú buồn như chấu cắn
Nhìn đất cứng trời cao (!)
Mỗi ngày đủ 8 giờ
Ngồi “làm” không có việc
Đái vặt, nước cũng hết
Định vị nhiều ê mông
Máy không ai gọi đến
Nhện tự do giăng mùng
Quanh đi rồi quẩn lại
Chỉ có mấy đôi ruồi
Trên mặt bàn của chú
Hủ hóa với nhau thôi (!)
Thì ra, Trời có mắt
Tưởng mình giỏi giang lắm
Không thức thời nên toi
Cũng là theo lẽ đời
No lắm rồi phảỉ đói
Từng “theo đóm ăn tàn”
Thế nào chả dính tội !
Không bị đuổi là may
1
trong 5 “lọt lưới”
Nhưng ánh đèn đổi mới
Tất nhiên sẽ soi dần…
Thương quan thất sủng, u buồn
Tết như không Tết, ngậm hờn nuốt
cay
Sỹ tôi “tạm ứng thương thay”
4 cậu
nữa, thơ thế này viết sau…
Bổ sung:
Trên đây là loại trung đau
Còn đại đau thuộc lớp sâu vừa rồi
Cũng là như rứa cả thôi
Cũng quan thất sủng hết thời tham lam !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét