Đăng lại theo yêu cầu bạn đọc
Ngẫm mà buồn !
Ngẫm mà buồn !
Đời khốn khổ, thương không thể hết
Bởi vì mình lực
bất tòng tâm
Đời xảo trá giận sao cho xuể
Bởi con người kế hiểm mưu thâm !
Mấy mươi năm, ai dạy nghĩa tình
mà biết kính trên nhường dưới ?
Chỉ được dạy từ khi tập nói
Sáu từ: trung vớ
đảng, hiếu với dân !
“Hiếu với dân” là
cốt để làm ăn
Nấp sau bình phong “vì nhân dân phục vụ”
“Trung với đảng”
để làm nơi cậy tựa
Dễ chui luồn lên chức lên quyền
Khi già, hay sa cơ xách gói về vườn
Thì coi đảng chỉ là gánh nợ !
Quan niệm về đời giản đơn như rứa
Thì lấy đâu ra đạo lý luân thường ?
Giữa cảnh xô bồ giá áo túi cơm
Ruột chó là “nhân văn”, bia hơi là “lý tưởng” (!)
Nên xảy ra vô vàn cảnh tượng:
Con lấy cha, cháu chửi ông bà
Vợ trọng bệnh, chồng bỏ đi theo gái
Chồng ốm, vợ chuồn, con tựa cửa nhìn ra…
Bố tâm thần, mẹ
bỏ đi, hai con ngày tháng mong chờ
Mẹ vợ yêu con rể
Con dâu dội phích nước sôi vào mặt mẹ chồng
Bố lấy con làm vợ
Mẹ vợ loạn luân cùng con rể
Dội nước sôi vào mặt mẹ chồng
Bố Bộ trưởng, con luật sư tranh gian nhà ở
Đem nhau ra kiện trước công đường…
Dẫu không phải toàn dân, chỉ là bộ phận
Cũng đáng buồn cho thế sự thời nay
Xin hỏi những ai nhận là công bộc
Nhìn xung quanh có xấu hổ với người ?!
25-02-2016
25-02-2016
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét