Tự
bạch (II)
Đời ta chẳng có gì
ngoài văn chương
tình nghĩa
Thơ tung hoành cõi
thế
Nghĩa tình trang
trải với nhân gian
Nửa buồng là phòng
văn
Nửa giường nằm khi
mỏi
Hơn tám mươi xuân
nhìn lại
Mình vẫn là mình
Tất cả trắng tinh
Vướng víu vào đời
mà như không vướng !
Lúc cực khổ, vẫn
tự hào sung sướng
Lúc được khen, lại
thấy buồn buồn
Ngẫm lại mình,
nhiều dại ít khôn
Khi cứng khi mềm hay đáo để* (!)
Đời là thế, dẫu
biết đời là thế
Nhưng chẳng chán
đời, vẫn quý vẫn yêu
Quỹ thời gian đã
vào buổi xế chiều
Mà cứ tưởng như
đang thời trai trẻ
Cha mẹ sinh ra
thân hình nhỏ bé
Chưa bao giờ nặng
được 54 cân
Nhờ nhẹ, lái mô-tô
phân khối lớn
Tốc độ 70 -75
ki-lô-mét chuyện thường
Tuổi đời thì khai báo lung tung
Bởi trốn quê đi,
miễn sao cho khỏi lộ
Cầm tinh con rồng
cũng có
Cầm tinh con chuột
là tuổi cúng cơm
Bây giờ đường
hoàng chuyện kể là “thơm”
Quá khứ rụt rè
chuyện khui ra sợ “thối” !
Nửa thế kỷ làm
người Hà Nội
Vẫn trăm phần trăm
chính hiệu nhà quê
Sơn hào hải vị thì
chê
Tương ớt rau dưa,
ham như mèo thích cá
Cũng tập tọng văn
chương thơ phú
Mười bài thì quan
chê chín phẩy năm bài
Quan càng to càng
ghét như ghét chó
Thì ra gan lì cổ
cứng cũng hay (!)
Tính theo lịch âm,
ngót nghét 82
Chưa biết khi mô
ta chết
Không lột xác như
loài rắn rết
Nhưng ta mãi còn với
những trang thơ
Giữa cảnh đời lao
lung khốn khổ
Số phận hẩm hiu, chết
thiếu sống thừa !
Hà Nội,19-01-2017
-------------
* Câu thơ cổ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét