Chủ Nhật, 22 tháng 1, 2017

Cảm nhận về bài thơ thật !

Năm mươi lăm năm viết lách
Gần một đời đọc thơ
Chưa bao giờ ta cảm thấy ngẩn ngơ
Như đọc Đất nước mình ngộ quá…

Ý thơ thâm, mà câu thơ thanh nhã
Khiến người đọc rồi, lại muốn đọc thêm
Bởi tấm lòng trăn trở ngày đêm
Của Nhà giáo vì đời vì nước

Không dễ gì mà có được
Những từ ngữ hay
Nêu lên hiện tượng đã phơi bày
Giữa thế gian, trăm phần trăm có thật
Đã hóa thành nỗi đau chua xót
Ai biết, hỏi ai, ai dám nói thật lòng ?

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

Cha trời ơi !
Ai làm cho dân mình bé nhỏ mãi ?
Một đất nước xem ra không đến nỗi
Vô giác vô tri dại dột ngu đần
Đã từng đánh thắng hàng vạn quân
Giặc xâm lược cực kỳ tàn bạo
Đã từng nhường cơm xẻ áo
Nuôi những vua quan biết yêu nước thương nòi
Đã từng đạp đất đội trời
Đấu cật chung lưng xây giang sơn gấm vóc

Không chịu lớn là điều có thật
Khi nhìn lại các nước láng giềng
Từ tấm áo miếng cơm đến sinh mạng thiêng liêng
Chỉ như cái móng tay, hhông hơn không kém !

Nhìn thực trạng  mà buồn, mà hổ thẹn
Trái phiếu* phát hành triền miên
Nợ nần coi chừng hơn Chúa Chổm**
Lãi mẹ đẻ lãi con một thành nghìn (!)

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Ta xin cúi đầu phục gan Cô Giáo
Bài thơ thật, thêm tài ngôn ngữ
Của Nữ sĩ quê mình hóa chữ thành gươm
Trần Thị Lam bình dị giữa đời thường
Mà thơ em như trên Trời giáng xuống !

Hà Nội, 21-01-2017
Lê Khả Sỹ
01656538236
-----------------------
*Trái phiếu là phiếu vay nợ phải trả lãi
**Nợ như Chúa Chổm (xem Thành ngữ, Tục ngữ VN)
-------------------------

ĐẤT NƯỚC MÌNH NGỘ QUÁ PHẢI KHÔNG ANH

Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRẦN THỊ LAM (Giáo viên trường chuyên PTTH Hà Tĩnh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét