Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2018

CHẲNG CÒN GÌ
ĐỂ GỌI LÀ TÔN KÍNH
(Sau ba lần bị chặn đường quay lại)

Ảnh minh họa, mượn trên mạng

Họ toét còi thì ta phải tránh xa
Bắt đứng lại thì chúng ông đứng lại
Chứ chẳng thấy gì hơn rác rưởi
Muốn nhắm nghiền hai mắt, chẳng thèm nhìn

Bởi vì càng ghĩ đến càng khinh
Chẳng còn gì để gọi là tôn kính !
Dẫu vẫn biết, không phải lụt trôi đâu đến
mà chính tay ta ngó ngoáy sinh ra
Nhưng rồi ta lại hại ta
Vì sự ngộ tin đã dính vào tâm khảm
Khiến cái “bút ngu” như tự đâm vào trán
Thọc vào đến óc, chết dần…

Thôi cũng đành, nói chi thêm xấu hổ
Câu dân gian đáng phải thuộc lòng:
Trời sinh ra chó có lông
Cây tre có mắt, nồi đồng có quai !
Đó là lẽ đương nhiên giữa đời
Chạy đi đâu cho thoát ?
Khi mọi ngã, còi ngậm mồm nó toét
Lách lên thì dùi cui trá hình
nó vụt một đòn chỉ có thất kinh
Nhũn như chi chi, cúi đầu nhận “tội”

Tiên sinh Đặng Dung xưa đã nói:
Thế sự du du nại lão hà*
Nhìn gần rồi lại nghĩ xa
Gặp thời thế, thế thời phải thế **

17-6-2018
Lê Khả Sỹ
-----------------
Sự đời dằng dặc mà ta già rồi, biết làm sao đây
** Trích câu đối của Ngô Thì Nhậm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét