Nhà thơ Giang Nam vừa qua đời ở tuổi 94, một cán bộ Cách mạng suốt đời gắn bó với nghiệp thơ, đồng thời là một cán bộ chính trị tầm cỡ. Bài thơ QUÊ HƯƠNG của ông được giới văn nghệ sĩ yêu thích như một kiệt tác, mà báo chí giới thiệu gọi là "bài thơ để đời".
Tuy nhiên, về nội dung
có chỗ chưa ổn nhưng cũng thông cảm vì tác phẩm viết trong hoàn cảnh cảm hứng,
xúc động nhất và đã công bố rộng rãi, đã in thành sách, gần như đi vào tiềm
thức người đọc, khó mà chỉnh sửa. Đó là câu 6 và câu 7 dưới lên: Giặc bắn em rồi quăng mất xác / Chỉ vì em
là du kích em ơi ! Theo luật chiến tranh, nói nôm na là hai phía cầm súng
có quyền bắn nhau ; chỉ cấm giết hại những dân thường không có vũ khí trong tay
tự vệ !
Bài thơ ra đời trong
lúc bộ máy tuyền truyền của ta cố gắng nói cho thế giới biết Mỹ bắn giết cả trẻ
con, người già, đàn bà không một tấc sắt trong tay ; còn bộ máy tuyên truyền
của giặc cũng ra sức thanh minh là họ chỉ bắn những người cầm súng bắn họ ! Và,
coi như Giang Nam cũng ủng hộ luận điểm của giặc: chỉ vì em là du kích, nếu không là du kích thì em không bị giặc
bắn, rồi quăng mất xác (!) Hai từ chỉ vì
“quá nặng ký” giúp cho giặc thoát tội !
Với cách nói theo nghề lý luận phê bình thì bài thơ QUÊ HƯƠNG như bát cơm gạo tám thơm Nam Định, bị vài hạt sạn ; người ăn gặp sạn ê răng, quên mất cả giá trị của bát cơm gạo tám ! Nếu quá lời thì có thể nói: Nhà thơ Giang Nam ăn lương cộng sản, làm việc cho địch (!)
15-1-2023
------------------------------
Thứ tư, 25/1/2023, 05:00 (GMT+7)
Bài thơ QUÊ HƯƠNG của Giang
Nam / Giải thưởng hội Nhà văn Việt Nam, (copy nguyên văn trên mạng)
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ:
"Ai bảo chăn trâu là khổ?"
Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao
Những ngày trốn học
Đuổi bướm cầu ao
Mẹ bắt được...
Chưa đánh roi nào đã khóc!
Có cô bé nhà bên
Nhìn tôi cười khúc khích...
***
Cách mạng bùng lên
Rồi kháng chiến trường kỳ
Quê tôi đầy bóng giặc
Từ biệt mẹ tôi đi
Cô bé nhà bên - (có ai ngờ!)
Cũng vào du kích
Hôm gặp tôi vẫn cười khúc khích
Mắt đen tròn (thương thương quá đi thôi!)
Giữa cuộc hành quân không nói được một lời
Đơn vị đi qua, tôi ngoái đầu nhìn lại...
Mưa đầy trời nhưng lòng tôi ấm mãi...
***
Hòa bình tôi trở về đây
Với mái trường xưa, bãi mía, luống cày
Lại gặp em
Thẹn thùng nép sau cánh cửa...
Vẫn khúc khích cười khi tôi hỏi nhỏ
Chuyện chồng con (khó nói lắm anh ơi!)
Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn ngậm ngùi
Em vẫn để yên trong tay tôi nóng bỏng...
Hôm nay nhận được tin em
Không tin được dù đó là sự thật
Giặc bắn em rồi quăng mất xác
Chỉ vì em là du kích, em ơi!
Đau xé lòng anh, chết nửa con người!
Xưa yêu quê hương vì có chim có bướm
Có những ngày trốn học bị đòn roi...
Nay yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có một phần xương thịt của em tôi
-------------------
Ảnh nguồn Ỉternet: Nhà
thơ Giang Nam (1929- 2023), nguyên Phó Chủ tịch tỉnh Phú Khánh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét