Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2024

“MÙ MỜ” CẢM NHẬN THƠ

 “MÙ MỜ” CẢM NHẬN THƠ

Cũng nói về biển, nhưng theo “hiểu biết ấu trĩ” của tôi, người ta gọi thơ tình Xuân Diệu là bác học, thì tôi gọi thơ tình Xuân Diệu là ú ớ ; non tay so với thơ báo bảng của Tổ đổi công thời bao cấp !
-------------------
Đọc bài thơ của Khanh Cao
Cảm thấy mình giữa biển
Sóng dập dờn đã qua, đã đến
Như cõi lòng lúc tỉnh lúc say
Như CÁNH BUỒM DẪU LẪN VÀO MÂY
BIỂN MÊNH MÔNG DẠT DÀO THĂM THẲM *
Những câu thơ, với tôi là hay lắm
Khác với thơ Xuân Diệu mà nhiều người
khen hay quá, nhưng riêng tôi
Là những câu “ít thơ nhiều lẩn thẩn”
Là loại “thơ dớ dẩn”
Non tay hơn thơ báo bảng của tổ đổi công (!)
Vì những cái hôn của ông
Đến tan cả đất trời, là “thơ” lẩm cẩm ! **
#
Đời làm thơ đã lắm
Nhưng chưa bao giờ tôi đọc lại thơ mình
Sướng như đọc thơ Khanh Cao về biển
88 tuổi rồi mà vẫn vị thành niên (!)
Mọi việc trên đời, khi nhớ khi quên
Riêng thơ Khanh Cao, mở mạng ra là nhớ !
Cảm ơn Bạn thơ hiếm có
Ở đâu ? Cho ta gặp nói chuyện thơ chơi !
Đầu sáng 6-10-2024
Lê Khả Sỹ
---------------------
* Hai câu (gõ chữ hoa) trong bài thơ CÔ ĐƠN EM TÌM VỀ VỚI BIỂN là của Khanh Cao, dưới đây:
** Anh xin làm sóng biếc / Hôn mãi cát vàng em / Hôn thật khẽ, thật êm / Hôn êm đềm mãi mãi. Đã hôn rồi, hôn lại / Cho đến mãi muôn đời / Đến tan cả đất trời / Anh mới thôi dào dạt...
=========================================
Thơ Khanh cao
(copy nguyên văn)

Cánh buồm dẫu lẫn vào mây.
Thủy triều vẫn mãi dâng đầy tâm tư.
CÔ ĐƠN EM TÌM VỀ VỚI BIỂN.
(Gửi miền thương nhớ)
Sóng lao xao vỗ bờ cát trắng.
gió rì rào ve vuốt rặng phi lao
biển mênh mông dạt dào thăm thẳm
khúc du ca muôn thuở với trời cao..
Cô đơn Em tìm về với biển.
bước âm thầm tìm lại dấu chân xưa.
như Dã tràng lặng thinh mê mải
mỏi mòn xe hình đôi lứa ngày xưa !
Lòng cô đơn vỡ tan bọt trắng
trông hoài theo con sóng tìm nhau
từ chiều vắng bóng chim tăm cá
thuyền ơi thuyền! trôi mãi nơi đâu?
Biển vẫn mãi đùa vui cùng sóng
phi lao vi vút bản tình ca
nhân chứng bao lần thuyền cập bến
phương trời nào bạt gió sóng tình ta.
Cô đơn Em lại về với biển
đám rong gầy lấp lánh tóc tơ
ở nơi đâu bến bờ nào Anh hỡi?
hoàng hôn chờ một cánh buồm xa..
Chiều dần buông thẫn thờ trước biển
có biết chăng Anh?
mặn chát nỗi lòng.
trong mênh mông điệp trùng con sóng
có sóng tình ta dội tận thinh không.
Cô đơn Em tìm về với biển
khúc miên du sóng cả bạc đầu!
hỡi đại dương mênh mông vời vợi
đưa thuyền ta lạc sóng về đâu?
.. Gửi nhớ thương biển tình sâu nặng
về nơi nào..chân trời ấy xa xôi
mối tình ta Dã tràng xe cát
suốt cuộc đời chẳng thể phai phôi.
Chiều cuối thu
5/10/2024.
==================================
Thơ Việt Nam “Hiện đại”, Xuân Diệu. “Cầm tay” (1962)
Thể thơ: Thơ tự do
Thời kỳ: Hiện đại
56 người thích
Từ khoá: biển (84) tình yêu (923)
Tuyển tập chung
- Thơ Việt Nam 1945-1985 (1985)
• Chia sẻ trên Facebook
• Một số bài cùng tác giả
- Vội vàng
- Đây mùa thu tới
- Yêu
- “Vì sao”
- Dại khờ
Đăng bởi Vanachi vào 26/06/2005 19:14, đã sửa 5 lần, lần cuối bởi tôn tiền tử vào 09/02/2024 15:35
--------------------
Thơ Xuân Diệu
BIỂN
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng anh muốn em là bờ cát trắng
Bờ cát dài phẳng lặng
Soi ánh nắng pha lê...
Bờ đẹp đẽ cát vàng
- Thoai thoải hàng thông đứng
Như lặng lẽ mơ màng
Suốt ngàn năm bên sóng...
Anh xin làm sóng biếc
Hôn mãi cát vàng em
Hôn thật khẽ, thật êm
Hôn êm đềm mãi mãi.
Đã hôn rồi, hôn lại
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt...
Cũng có khi ào ạt
Như nghiến nát bờ em
Là lúc triều yêu mến
Ngập bến của ngày đêm
Anh không xứng là biển xanh
Nhưng cũng xin làm bể biếc
Để hát mãi bên gành
Một tình chung không hết
Để những khi bọt tung trắng xoá
Và gió về bay toả nơi nơi
Như hôn mãi ngàn năm không thoả,
Bởi yêu bờ lắm lắm, em ơi!
4-4-1962

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét